Chuyển đến nội dung chính

ĐI GIỮA TRỜI RỰC RỠ - KYOTO LIFE - P1

 Chào các bạn, tôi muốn bắt đầu bài viết của mình bằng chủ đề này, chủ đề liên quan mật thiết đến tôi ngay bây giờ. Mỗi buổi sáng trên đường đến trường, dưới ánh nắng vàng dụi nhẹ ban mai, hai bên đường hoa đua nở lại làm tôi thấy tràn đầy sức sống và phấn chấn. Đó cũng là nguồn cảm hứng cho tôi trong chuỗi bài Đi giữa trời rực rỡ này. Trở lại ngày 29 tháng 9 năm 2024, khi mà tôi lần đầu tiên bước chân lên đất nước Nhật Bản. Đất nước mà trong giấc mơ của tôi chưa bao giờ xuất hiện. Tôi cũng không hiểu tại sao mà tôi ít khi mơ về nó. Có lẽ tôi thích văn hóa phương Tây hơn là phương Đông và đặc biệt phương Đông như đất nước Nhật thì tôi chưa hề thấy nó gây ấn tượng đặc biệt bao giờ suốt thời gian niên thiếu và đại học của mình. Tuy nhiên có lẽ nó nằm trong tiềm thức. 

BƯỚC KHỞI ĐẦU

Còn nhớ hồi tôi mới bắt đầu chuyển qua học tiếng Anh (Trước kia tôi học tiếng Pháp) tôi đã rất quyết tâm, thường tôi luyện đọc và tôi đã mua được một cuốn sách tại tiệm sách cũ với bìa màu xanh khổ lớn (Không biết giờ nó nằm ở đâu, có lẽ vẫn trong kho nhà tôi) viết về văn hóa, lối sống và con người Nhật Bản. Sách viết ngắn gọn, hình ảnh sinh động, chữ lớn (tôi đặc biệt thích font chữ to mảnh ít thấy ở các sách Việt Nam khi nào cũng Time New Roman hay Arial nhàm chán). Ngày nào tôi cũng mở ra đọc để luyện tiếng anh, tiếng anh do người Nhật làm nên khá dễ đọc và dễ hiểu tuy nhiên vào thời điểm này nó vẫn làm cho tôi khó khăn pha chút thú vị khi tập đọc. Nội dung sách rất vắn tắt nhưng có thể nói đó là cuốc sách bằng tiếng anh đầu tiên mà tôi có thể đọc toàn bộ từ đầu đến cuối và hiểu được nội dung rõ ràng (Tôi nhớ thời điềm này vào khoảng đầu năm thứ nhất Đại học, cũng là thời điểm đầu tiên mà tôi tiếp xúc với tiếng anh). Cuốn sách đem lại cho tôi một số kiến thức và hình ảnh thú vị về nước Nhật với hoa anh đào, các ngôi đền, văn hóa game của trẻ con và những gia đình Nhật với việc bố tăm chung bồn tắm cùng các con... Tôi thực sự cảm thấy thú vị về điều đó. Trước đó ở thời gian học cấp 2 và cấp 3 tôi đã được được tiếp xúc với văn hóa Châu Âu thông qua nước Pháp, Bỉ, Thụy Sĩ... do các thầy cô dạy nhưng lần này tôi tự thấy thú vị là do chính tôi tự tìm hiểu mà lại bằng tiếng Anh nữa. Có thể xem cuốn sách là ấn tượng sâu sắc nhất cho tôi về văn hóa và con người Nhật Bản. Tuy nhiên tôi không nghĩ là mình sẽ đến đây để học trong tương lai.

Buổi sáng thức dậy như mọi ngày, đầu óc trống rỗng, cơ thể hồi phục thoải mái. Ban đầu tôi nhìn đồng hồ mới 5h sáng mà trời đã sáng trưng rồi, tôi lại vùi mình vào chăn ngủ tiếp rồi lại chực dậy lúc 8h, tôi nhấc điện thoại điện cho 3 nóc nhà nhỏ, không thấy rõ hình nhưng nghe giọng là tôi yên tâm rồi, nói đoạn tôi tắt máy để các nóc nhà chuẩn bị đi làm, đi học. Chủ ý của tôi là để đánh thức mẹ con và cũng là nghe giọng để yên tâm hơn. Tiếp theo tôi ngồi dậy, tôi suy nghĩ về công việc mà hôm nay phải làm, hình như hôm nay không có nhiều việc ngoài lúc 15h đến 17h phải tham gia buổi trình bày của giáo sư người Đài Loan mà tôi rất trân quý tuy mới gặp. Việc tiếp theo nghĩ đến là ăn gì, ở đây không có món ăn bên ngoài. Sau một hồi nấu nướng sơ bộ tôi đã ăn uống gồm món mì bơ rồi cơm thịt sốt cà chua khá khoái khẩu và no bụng, tôi xem qua một số kênh youtube, ở đây xuất hiện lại anh Nguyễn Thành Nam (FPT) và Nguyễn Mạnh Hùng (Viettel) người mà tôi phát hiện ra cách đây 15 năm lúc các anh ấy chưa nổi tiếng như bây giờ. Xem lại quả vẫn thấy thú vị. Nhìn đồng hồ đã 10h45 tôi vội thay đồ và đạp xe đến trường. Một ngày mới bắt đầu như thế. Hôm nay thời tiết rất đẹp nắng ấm áp và hoa dại lại tranh nhau đua nở trên con đường trải đầy nắng vàng.

(Xem tiếp phần sau)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

CON ĐƯỜNG VÀ BẦU TRỜI - MỘT KHỞI ĐẦU

 Sau chuỗi ngày ấp ủ ý tưởng hình thành một không gian cá nhân để ghi lại những cảm nghĩ, những điều thoáng qua và lắng đọng lại trong phút chốc rồi có thể vụt biến đi trong dòng thời gian hối hả, bất tận, tôi đã lấy đủ quyết tâm để tìm hiểu và lập ra góc chia sẻ này. Với tôi đây là thời điểm khá phù hợp để bắt đầu. Ý tưởng này đã có trong tôi từ lâu khi nhiều suy nghĩ cứ ngày một lớn lên, chất chứa và nhiều khi cũng không biết chia sẻ cùng ai. Ở lứa tuổi 39 sắp bước sang 40, tôi tự thấy nên làm một điều gì đó cho chính tôi, cho những người thân quanh tôi và cho tương lai.  CON ĐƯỜNG VÀ BẦU TRỜI - cái tên mà tôi vừa mới nghĩ ra trong giây lát tại phòng Lab thuộc ngôi trường mà tôi đang theo học GSGES, Đại học Kyoto ngay khi tôi hạ đủ quyết tâm để quyết định sinh ra nó - đã thể hiện điều mà tôi muốn truyền tải. Con đường và bầu trời đều có điểm chung là dài và rộng vô tận. Con đường thì có thể thẳng hoặc quanh co nhưng nó sẽ luôn tiến tới, bầu trời thì cao rộng đẹp và luôn đem ...